Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Khi từ cõi chết trở về con mới hiểu về cuộc sống


Th­ưa các Bạn! Trước khi đăng một loạt bài viết hoàn toàn sự thật về quá trình dẫn dắt đến khả năng đặc biệt của MH&AT, trong đó có những bài viết của AT miêu tả chi tiết từng sự kiện thì MH xin đăng tải bài viết này để các Bạn xem trước và có hình dung về những chuyện mà MH &AT sẽ kể liên tiếp trong những ngày tiếp theo của tháng 7 Âm lịch này.
Bài viết được MH viết lại dựa trên cốt truyện của AT với căn bệnh hiểm nghèo là Bệnh Viêm Tụy đã suýt lấy đi mạng sống của AT vào năm 2009 sau 2 tháng nằm viện-thời điểm mà MH chưa gặp AT. Khi đó, MH hoàn toàn khỏe mạnh và không bị bất cứ bệnh gì, mà sau này không ngờ rằng chính MH cũng bị mắc căn bệnh y như vậy. Và càng đặc biệt hơn là đến bây giờ cả MH&AT đều khỏi hoàn toàn căn bệnh đó như một phép màu.
Trong bài viết này, MH chỉ nghĩ nó như một sáng tác, nên đã kết hợp câu chuyện hoàn toàn có thật của AT cũng với một số chi tiết đời thường khác của MH và có thêm một vài chi tiết là giả tưởng để bài viết kịch tính hơn và đẩy lên cao trào. Bài viết đã được đăng trên các trang báo mạng điện tử với bút danh là Hoài Thương, được gửi từ địa chỉ email: mayhong8989@yahoo.com.vn là hộp thư mà MH đã mở Blog yahoo DUYÊN CỦA TRỜI.

Điều con nhận ra trên giường bệnh là tiêu đề của bài viết được quản trị mạng sửa đi, còn khi đó MH lấy tiêu đề là Khi từ cõi chết trở về con mới hiểu về cuộc sống.

Điều con nhận ra trên giường bệnh

Khi nằm trên giường bệnh, đối diện với cái chết, con lại không hề sợ. Con chỉ luyến tiếc cuộc đời, còn biết bao điều dang dở, biết bao dự định chưa làm, khi vẫn còn thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt héo gầy của mẹ.

Hôm nay, mình vui cả ngày, cuộc sống bừng lên cho mình ánh hoàng dương rực rỡ. Hy vọng, tương lai tràn đầy để thoát ra một cuộc sống tẻ nhạt và không lối thoát. Mình đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, trong vòng tay thương yêu, che chở của chồng. Nhưng đêm đến, cô đơn lại về. Vẫn muốn làm người bản lĩnh, mà khó quá! Mình vẫn biết, có quá nhiều cái sai, sai ngay từ khi chấp nhận một đám cưới để hôn nhân của mình đến như là điều không thể khác được.

Mình đã không có được người chồng bằng tình yêu như mong đợi. Để rồi bao nhiêu những giá trị tốt đẹp của bản thân buông xuôi theo sự chán nản, vô tâm. Mẹ cứ bảo con gái là niềm tự hào, cái gì mình cũng thuần thục, nữ công gia chánh, hội họa, nấu ăn, thêu thùa, thiết kế thời trang, may quần áo và cả nghệ thuật tinh hoa, mình đều biết và rất khéo léo. Mình luôn sống bằng tình cảm yêu thương và xót xa cho những cảnh sống bất hạnh xung quanh, mình chỉ muốn mang đến điều tốt đẹp cho mọi người.

Thế mà bao nhiêu cái tốt đẹp đó, mình không làm khi bản thân mình không muốn. Như người nghệ sỹ, chỉ thăng hoa khi khán giả theo dõi say sưa. Ai sẽ cảm nhận đây? Khi bên mình thiếu đi người tinh tế. Một trái tim lỗi nhịp trong gia đình của mình, chỉ đủ để cảm nhận được sự đơn giản, bình thường. Mình chỉ thấy hai bé con đẹp xinh đối với mình quý giá như cả bầu trời. Mình không cần gì hơn, mọi thứ đủ đầy, cuộc sống yên ổn đều đặn mỗi ngày.

Mẹ cứ bảo con gái sao bản lĩnh thế, nếu là mẹ thì chắc phát điên. Mẹ ơi, nhờ có mẹ đấy chứ, chẳng phải mẹ đã cho con một nghị lực phi thường, một sức mạnh của sự chịu đựng đấy thôi! Còn nhớ khi bị bệnh, đau kinh khủng, đau đứng tim nhưng con gái mẹ không khóc, không kêu rên, không nhăn nhó tý nào, vì con nhìn thấy khuôn mặt mẹ lo lắng, nước mắt mẹ tuôn rơi và con không muốn mẹ buồn.

Vì thế mà phải đi cấp cứu đến lần thứ năm, khi huyết áp tăng cao, người nóng bừng và mắt hoa đi thì bác sỹ mới hốt hoảng mang kết quả chuẩn đoán bệnh của con. Một căn bệnh nguy hiểm nhất trong mọi căn bệnh, một căn bệnh mà những cơn đau hành hạ tột cùng, không có thuốc giảm đau. Chỉ tại con không thể hiện cảm giác đau vốn có của bệnh này nên bác sĩ không chẩn đoán đúng được.

Từ phòng bệnh lên phòng cấp cứu đến hơn 500m ấy mẹ nhỉ? Thế mà chồng con cứ phăm phăm đi trước, còn con mắt nhắm mắt mở, ôm bụng lếch thếch theo sau. Con cứ thấy mỗi bước chân như giẫm trên ngàn mũi dao, mặt con tím tái. Thế nhưng con vẫn cố gắng, cố đến được đúng chiếc cáng bệnh nhân trước phòng cấp cứu thì mới lả đi. Con được tiêm một liều mocphin để chuyển gấp lên bệnh viện tuyến trên khi đã chìm đi trong cơn mê.

Có lẽ trong đời con sẽ nhớ mãi cái cảnh lóc cóc đi sau chồng, cố gắng theo kịp trong cái đau quằn quại đó, con mới hiểu sao mình sợ sự vô tâm đến nhường nào. Đã có cả mấy tháng trời con sống bằng nước và không khí đúng nghĩa, theo cách điều trị bệnh của con.

Còn nhớ, khi ấy rất nhiều bệnh nhân cứ bảo đến xem cô gái giống diễn viên sắp phải lìa đời. Lạ thật, khi ốm gầy mất hơn 10 kg, không trang điểm nhưng ai đến cũng bảo con xinh lắm, môi má hồng lên và mắt lấp lánh. Nhiều người đến bệnh viện thăm còn bảo trông con giống như Lâm Đại Ngọc trong phim Hồng Lâu Mộng, một lời khen có thể rất vô tình, nhưng quá đỗi vô tâm khi sự sống của con đang giành giật từng ngày.

Thế mà con vẫn sống với nỗ lực không ngừng và đã chiến thắng bệnh tật. Nghĩ đến những ngày đó, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy rùng mình. Mẹ à, con gái mẹ thật lì lợm đúng không? Đau mà không kêu, không rên, không khóc. Bác sĩ bảo cô bệnh nhân này khiếp thật, chứ nhiều đàn ông gào thét, đập phá vì đau.

Con đau lắm mẹ ạ! Mỗi khi úp mặt vào tường để xoay lưng về phía mẹ, thể nào mẹ cũng chạm vào tay con, cái cảm giác lạnh buốt như băng giá và áo con đang mặc ướt đẫm mồ hôi, là lúc mẹ biết con đang bị cơn đau hành hạ. Nhớ cảm giác thèm một ước mơ bé nhỏ, xin cơn đau tạm dừng chỉ 30 phút thôi, để con còn có cảm giác cơ thể bình thường, được chợp mắt đi một chút. Thế đã thấy viên mãn rồi.

Khi nằm trên giường bệnh, đối diện với cái chết, con lại không hề sợ. Ý nghĩ rất nhởn nhơ, vì chỉ như là giấc ngủ thôi. Giấc ngủ không tỉnh dậy và không đau đớn, còn nhẹ nhàng hơn khi tỉnh dậy lại bị đau. Cái chết không làm con sợ hãi, mà chỉ luyến tiếc cuộc đời, khi còn biết bao điều dang dở, biết bao dự định chưa làm, khi còn thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt héo gầy của mẹ. Hình ảnh hai bé con với gương mặt đẹp như hoa đang mỉm cười. Con không thể chết được!

Con gái mẹ được lớn lên trong gia đình yên ấm, được trang bị hành trang bước vào đời trên nền tảng đạo đức và nhân cách. Con còn là đứa con gái yếu đuối và ủy mị nữa, thế mà lại lì lợm quá mẹ nhỉ? Khi nằm trên giường bệnh, khoảng cách mong manh giữa sự sống và cái chết, con mới nhận ra: tiền tài, địa vị, danh vọng, bon chen thật vô nghĩa. Cuộc đời thật ngắn ngủi, hãy quý trọng từng phút giây để mang niềm vui hạnh phúc đến cho nhau. Hãy sống để mà biết giá trị của bản thân và giá trị của cuộc sống.

Sau này mọi người thấy con đanh đá, ghê gớm ra nhiều cũng sẽ chẳng biết vì sao. Mẹ đừng lo con gái mẹ thay đổi và “xấu xí" nhé, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài của con thôi. Một thứ vỏ bọc bất đắc dĩ khi xung quanh là những toan tính và búa rìu bủa vây. Con vẫn mong có một ngày được trút bỏ những thứ giả tạo đó, để con gái trở về đúng nghĩa với mẹ thôi. Con đang có nhiều cơ hội được hạnh phúc, nhưng phải nỗ lực và quyết tâm giữ hạnh phúc cho mình."

Đôi khi quyết tâm của mình dâng cao nhất, thì bỗng tan theo tiếng cười giòn tan và ánh mắt long lanh của con thơ. Thấy tất cả bình yên, dù trong lòng nổi sóng, những cơn sóng vẫn chưa thôi ngừng nghỉ và mãi dâng trào.....




Không có nhận xét nào: