Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Niềm tự hào mang tên Anh Thư


Tặng chị +Anh Thư 
Ngày hôm qua khi Mây Hồng nói về ước muốn được trở thành ANH THƯ NƯỚC VIỆT TRONG THỜI ĐẠI MỚI có một Bạn nam đã để lại lời nhắn: 
"Xin lỗi mọi người , trong từ điển thì ANH THƯ  là người phụ nữ hơn người , kiệt xuất . tài ba .  Hai Bà Trưng, Bà Triệu là những người như vậy. Nếu +Mây Hồng  có tố chất như vậy thì quý quá!"
Mây Hồng rất hiểu ẩn ý sau câu nói của Bạn, không hẳn là chê bai, nhưng chắc chắn chưa phải là chi nhận...


Mây Hồng làm sao dám tự nhận mình là "hơn người, kiệt xuất, tài ba" vì Mây Hồng tự biết mình không giỏi, nhưng Mây Hồng đặc biệt tự tin mình hơn người ở chỗ Mây Hồng không bao giờ bỏ cuộc

Mây Hồng đặt ra một mục tiêu lớn để làm nên những cái tên gắn liền với lịch sử và người mà Mây Hồng lựa chọn trợ giúp chính là chị Anh Thư. 

Mây Hồng thấy chị đặc biệt may mắn là một ANH THƯ NƯỚC VIỆT đúng nghĩa vì đã được mang tên gọi là ANH THƯ.

Chỉ có một bức hình về chị nên Mây Hồng đã sáng tạo thêm để các bức ảnh thêm thú vị làm món quà tặng chị Anh Thư và đăng lên để minh họa cho bài viết  đã được đăng trên Blog TỎ MẶT ANH THƯ dưới đây:

Bạn yêu à!

Mấy hôm nay Mây Hồng bị ốm và thực sự rất mệt. Mây Hồng cảm thấy trong lòng bất an, bồn chồn như có sự mách bảo nào đó. Chợt ý nghĩ của Mây Hồng dừng lại ở những Bức thư của Chị Anh Thư ngoài đời. Cái cảm giác đó rất mạnh mẽ, thiêu đốt, cháy bỏng rất khó tả. 

Sau thì Mây Hồng cũng định hình ra rằng, hình như chủ nhân của những bức thư viết gửi lên Lãnh đạo cao cấp của Đảng của Nhà nước không phải chỉ để giải quyết sự việc của mình, mà như muốn nhắn gửỉ điều gì đó......


Cuối cùng thì Mây Hồng đã rất vui mừng vì sự phán đoán của mình không phải là vô lý. Bởi ngay chính Mây Hồng, là người rất quan tâm theo sát và muốn giúp chị Anh Thư lấy lại công lý cho mình, nhưng khi đọc những văn bản đó, Mây Hồng cũng chỉ lướt qua và tập trung xem vào những vấn đề có liên quan. Vì vậy mà Mây Hồng đã bỏ qua những điều suy nghĩ của Chị như là một lời tâm sự chứ không phải chỉ là một bức thư thông thường. 

Thật ngạc nhiên vì bài viết rất hay, nhẹ nhàng, khéo léo, ẩn dụ bằng ngôn từ nhưng lại đẩy ra những suy nghỉ và cảm xúc bùng nổ, mạnh mẽ, sâu sắc và đầy ngụ ý.....thể hiện khao khát về một cuộc sống tốt đẹp cho con người và đất nước Việt Nam.....

Điều mà Mây Hồng thấy được khắc họa rất rõ nét trong câu từ của chị, đó là một nièm tự hào và trách nhiệm với hai chữ Anh Thư- rất trùng khớp với mong muốn của Mây Hồng xuyên suốt trong TỎ MẶT ANH THƯ.


Tôi rất tự hào vì mảnh đất quê hương tôi là vùng núi Sóc Sơn, Hà Nội- nơi gắn liền với truyền thuyết Thánh Gióng, một trong bốn vị thánh của Tứ bất tử trong dân gian Việt Nam. Trên đỉnh cao nhất của ngọn núi Đá Chồng, được vinh danh với hình ảnh tượng đài Thánh Gióng – Công trình tâm linh chào mừng Đại lễ 1000 năm Thăng Long- Hà Nội- Công trình được xây dựng dưới sự chủ trì của Thượng tọa Thích Thanh Quyết, với nguồn kinh phí bằng sự phát tâm công đức của các phật tử. Nơi mảnh đất địa linh nhân kiệt của quê hương, tôi đã được tiếp thêm sức mạnh của tinh thần và ý chí để sống hướng thiện, tâm đức và có ích.

Còn về bản thân tôi, tôi tự hào nhất với tên gọi của mình. Chỉ đơn giản là hai chữ “Anh Thư” nhưng nó thể hiện đến tột cùng khát khao, mong muốn, sự kỳ vọng mà cha mẹ tôi đã gửi gắm vào con gái của mình. Theo từ điển Việt Nam và tra cứu khác “ Anh Thư” có 2 nghĩa. Một nghĩa là: anh hùng nữ nhi. Một nghĩa là: người con gái đẹp và tài giỏi.


Thực tế thì tôi không đẹp và không xứng như tên gọi của mình đâu, nhưng tôi rất biết ơn cha mẹ vì đã đặt cho tôi một cái tên thật ý nghĩa- quà tặng mà ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời tôi đã được nhận từ cha mẹ mình, với đầy ẩn ý và sâu sắc. Chỉ là một cái tên, nhưng cha mẹ đã trao tặng tôi cả một tấm gương lớn, để lúc nào tôi cũng phải soi vào đó mà nỗ lực và cố gắng. Tấm gương ấy luôn là lời nhắc nhở tôi, hãy hoàn thiện bản thân để xứng đáng với tên gọi của mình, đó còn là cách thể hiện tấm lòng của người con có hiếu với cha mẹ.

Hôm nay, bỗng dưng tôi thấy mình rất lạ, cảm giác như có tiếng gọi sâu thẳm từ rất xa vọng về, văng vẳng như tiếng gọi của hồn thiêng sống núi, giống như sự thôi thúc, nhắc nhở tôi cần phải làm một việc gì đó… Và tôi đã đến bên bàn, viết nên tâm sự của lòng mình trong bức Tâm thư này bằng tinh thần của một đảng viên theo tiếng gọi Nghị quyết Trung ương 4 ( Khóa XI), bằng ý thức trách nhiệm của một công dân đối với sự nghiệp chung của đất nước.

Cá nhân tôi, dù đứng trên góc độ của một đảng viên hay là một công dân luôn mong ước cho đất nước Việt Nam có một tương lai tươi sáng và rạng rõ, tôi đã rất vui mừng khi Ban chấp hành Trung ương Khóa XI đã kịp thời có Nghị quyết TW 4 về một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay và thống nhất quán triệt trong toàn đảng, phổ biến và tuyên truyền sâu rộng đến nhân dân.

Cảm giác của một người đảng viên như tôi khó tả lắm! Vui thật nhiều như một người bộ hành đang đơn độc trên hành trình của mình, đã nhìn ra và tìm thấy một con đường và cái đích nên đến, nhưng đi mãi đi mãi vẫn chỉ thấy một mình. Rồi thì chần chừ, do dự không biết con đường mình chọn có đúng không? Có nên đi tiếp hay không? Hay phải quay đầu lại để đi theo con đường mà nhiều người vẫn đang đi? Giờ thì có thêm người cùng đồng hành, không chỉ 1, rồi 2, rồi 3,….mà cả một dòng người và biển người. Ồ, hóa ra mình đã lựa chọn đúng và vẫn đi đúng một con đường mà mình đã chọn. Nhưng không còn tìm thấy niềm vui vì sự sáng suốt lựa chọn của mình (lẽ ra đây mới là điều đáng tự hào nhất) mà chỉ tìm thấy niềm vui vì may mắn đã không bỏ cuộc. Nhưng đó chỉ là tâm trạng của người bộ hành đơn độc đã lâu. Còn có những người mới đi và sẽ chuẩn bị bước đi, một con đường đúng đắn được mở ra như giang tay đón chào họ bước tới. Thật quá may mắn! Bởi vì cuộc sống luôn như vậy, lớp lớp người lại kế tiếp nhau, có người già đi và trẻ em lại lớn lên. Và những điều tốt đẹp được đem đến, sẽ không bao giờ vô nghĩa và không bao giờ là quá muộn.
Tôi cho rằng, mỗi con người chúng ta, không phải ai cũng biết đến khả năng của mình, có những khả năng để làm cho chúng ta thành công, có những khả năng mang đến cho chúng ta hạnh phúc, rồi cả những khả năng làm cho ta được đủ đầy vật chất và sung sướng,….và thậm chí, đôi khi chỉ đơn giản là khả năng về sức chịu đựng bền bỉ. Và tôi nhận thấy rằng, khả năng của con người là rất lớn và tiềm tàng, nhưng không phải lúc nào cũng phát hiện ra và khơi thông nó. Ngay trong mỗi chúng ta cũng không thể biết được khả năng của mình. Nhưng nếu có một động lực, có một mục tiêu và phương pháp thì chúng ta có thể biến khả năng đó thành hiện thực và nếu tài tình hơn thì có thể biến khả năng đó thành sức mạnh phi thường. Và thế là, chúng ta thấy: chúng ta rất mạnh mẽ, không gì có thể ngăn bước tiến của chúng ta về phía trước.

Chắc Chủ tịch Nước sẽ rất buồn cười vì những ví von của tôi trên đây? Ngay đến chính tôi cũng đang mỉm cười khi viết tới những dòng này. Nhưng Chủ tịch Nước có biết không, khi có những nụ cười là chúng ta đang có sức mạnh đấy! Và sức mạnh sẽ được nhân lên cùng với bội số của những nụ cười. Có gì hạnh phúc hơn ở một đất nước mà người dân đi đâu cũng thấy vui cười, hơn hở. Mặc dù trong cuộc sống, mỗi người sẽ còn có những nỗi buồn riêng, còn có những cuộc chia ly và nước mắt, còn có những cảnh đời khốn khổ, những bệnh tật và ốm đau, sự sống và cái chết…Nhưng vẫn ý nghĩa lắm chứ, nếu những người đang phải buồn khổ mà được mang đến những niềm vui thì chắc chắn nỗi buồn cũng sẽ vơi đi. Và đó chính là quan niệm của tôi trong cuộc sống, đó là bí quyết nho nhỏ của tôi mà giúp cho tôi luôn lạc quan, hy vọng và luôn tin rằng: tất cả mọi việc sẽ tốt đẹp nếu mình biết nỗ lực và cố gắng.

Tất cả những điều tôi viết ra, tôi vẫn không nghĩ là mình nên viết như vậy. Nhưng tôi thấy như vậy cũng tự nhiên, nó là suy nghĩ và cảm xúc rất thật. Vì dù nói lạc đề hay rất vu vơ, thì Chủ tịch sẽ nhận ra tôi là người phụ nữ luôn hướng thiện và có trách nhiệm. Cũng giống như những người phụ nữ khác, bản chất của chúng tôi là yếu đuối. Chẳng thế mà đàn ông sau khi chọn cho mình một cụm từ ngắn gọn đặc trưng về giới tính là “ phái mạnh”, cũng không gọi chị em là “ phái yếu” mà ưu ái dành cho một cụm từ rất làm vừa lòng chị em đó là “phái đẹp”.  Và với sự vinh danh đó, mỗi phụ nữ chúng tôi thấy mình luôn mang trọng trách, luôn có ý thức để làm những điều thật ý nghĩa để tô đẹp thêm cho cuộc đời.

Tôi cho rằng những hồi chuông cảnh báo mà Nghị quyết TW 4 đã gióng lên rất kịp thời, đúng thời điểm mà chúng ta thấy không thể chậm trễ hơn được nữa. Giống như một người bị bệnh, không thể để đến lúc hấp hối thì mới cấp cứu. Và những căn bệnh trầm kha, những khuyết điểm, tồn tại, vi phạm của một bộ phận cán bộ đảng viên đã được Nghị quyết chỉ ra rất chính xác. Sự thoái hóa, biến chất đó, làm cho Đảng của chúng ta yếu đi, làm giảm nhiệt huyết cách mạng và nguy hại hơn vì nó làm giảm niềm tin của nhân dân, nguy cơ dẫn đến sư tồn vong của chế độ.

Là một đảng viên trong một đơn vị đảng cơ sở, chúng tôi thấy mình gần gũi với thực tế hơn cả. Rồi nhìn rộng ra xung quanh, xa và xa hơn nữa, tôi vẫn thấy những vi phạm này chỉ có ở một bộ phận rất nhỏ là đảng viên. Bởi vì chúng ta dù là ai, thì trước hết cũng là một con người bình thường. Con người đó có những khát khao và mưu cầu cuộc sống đơn giản như tất cả mọi người. Chúng ta yêu cuộc sống và hiểu biết pháp luật, nên chỉ rất ít người vì thiếu hiểu biết, hay lại thừa can đảm để dám làm liều, dám vi phạm pháp luật để rồi bị pháp luật xử lý. Còn mỗi đảng viên chúng ta, hơn hẳn những con người bình thường bởi ý chí và nhiệt huyết, chúng ta còn có tinh thần, trách nhiệm, có danh dự và lòng tự trọng nên không thể bán rẻ nó. Vậy nên dù Đảng của chúng ta đã phải xót xa vì có nhiều đảng viên vi phạm pháp luật thì trên thực tế đó vẫn chỉ là cá biệt. Và việc ngày càng có nhiều vi phạm bị phát hiện, nhiều vụ án bị khởi tố, bị đưa ra xét xử thì chúng ta đừng nhìn dưới góc độ là các vi phạm đang tăng lên, mà hãy nhìn dưới góc độ là chúng ta ngày càng dám nhìn thẳng vào sự thật và không che dấu.


Những tâm sự trên đây là những suy nghĩ rất thật và chân thành nhất của tôi. Đó là cách tôi giới thiệu về mình và mong muốn khắc họa về hình ảnh của tôi, không theo một cách thông thường, để Chủ tịch nước hiểu được con người tôi với một ý nghĩa đầy đủ và sâu xa nhất.

Trước khi quyết định viết bức thư này gửi đến Chủ tịch Nước, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều. Câu chuyện mà tôi mang đến chỉ xoay quanh việc thực hiện Dự án ĐTXD Đại học Quốc gia Hà Nội, xoay quanh công tác tổ chức cán bộ, nhân sự tại Ban Quản lý dự án. Nhưng tôi tin tầm ảnh hưởng của sự việc này sẽ là hiệu ứng tác động rất lớn đến dư luận xã hội mà nếu để so sánh, tự dưng tôi thấy mình thật bé nhỏ. Và khi thấy mình thật bé nhỏ thì tôi thấy cần tìm đến một sự ủng hộ thật lớn lao. Vì vậy mà tôi đã tìm đến Chủ tịch Nước- Người đứng đầu Quốc gia - Người mà tôi luôn tin tưởng bằng sự lãnh đạo tài tình, sự công tâm và tinh thần trách nhiệm cao cả, sẽ mang đến một bước ngoặt lịch sử, đưa đất nước Việt Nam lên một tầm cao mới, một vị thế mới, bền vững và hướng tới tương lai. Tôi đã tìm đến Chủ tịch nước với một niềm tin vững chắc rằng, dù có bận rộn trăm công nghìn việc thì Chủ tịch sẽ quan tâm đến câu chuyện của tôi, một câu chuyện về đạo đức và cái tâm của người cán bộ lãnh đạo................


(Mây Hồng chỉ xin trích đăng phần đầu bức thư của Anh Thư đăng trên bài viết THƯ GỬI NHÀ VUA CỦA NƯỚC VIỆT trong Blog này của Mây Hồng.)


MH 3/8/2013 tức 27/6 Âm lịch

Không có nhận xét nào: